Lời giới thiệu: Đào Công Minh là người bạn cũ học chung trường Cao Thắng cùng với Ngô Đình Duy. Đào Công Minh học sau Duy một lớp. Hơn 35 năm lưu lạc, tình cờ gặp lại Minh trên Diễn Đàn Cao Thắng tại Úc Châu. Chiều hôm qua (27 March 2012)viết mấy lời thăm hỏi bạn, sáng nay được Minh trả lời và gởi cho Duy 2 bài thơ làm rất lâu rồi. Hôm nay đọc thấy 2 bài thơ Kẻ Ở & Người Đi hay quá, nên xin phép Minh cho đăng lại để các thân hữu xa gần thưởng lãm, nhớ về khung trời kỷ niệm của thời trung học tại Saigon ngày xưa. Xin thành thật cám ơn Đào Công Minh rất nhiều.
Người Đi
Cơn mưa bụi chợt chiều nay qua phố
Gió bấc về đưa rét mướt vào da
Trời xám buồn nhắc nhở kỷ niệm xa
Đường Công Lý một chiều mưa trường cũ
Trời hôm ấy cũng xám buồn ủ rũ
Đôi bóng gầy mưa phủ ướt đôi vai
Lá me xanh vụng dại đậu vai gầy
Mắt người ấy sao long lanh đọng nước
Ngàn lời nói đã chôn vào từng bước
Mưa ngoài trời nặng lắm cõi hồn tôi
Quê hương ơi, mai đây phải xa rồi
Vắng bóng nhỏ, đời còn vui được mấy?
Chiều nay mưa có về qua bên ấy?
Mưa bên này bên ấy có như nhau?
Đôi nẻo xa, cùng khóc một mối sầu
Giăng xám nghịt cả một trời trống vắng
Đào Công Minh
Kẻ Ở
Chiều ly biệt, gieo buồn vàng tia nắng
Những ngày vui giờ sót lại mình tôi
Anh lên đường theo lý tưởng xa xôi
Bạn bè cũ mỗi người về một nẻo
Thành phố vắng một mình tôi lạnh lẽo
Đâu những ngày nũng nịu ở bên anh
Con đường xưa đang nở tím bằng lăng
Vài cánh phượng lả tả hồng đọng nước
Thơ anh gởi không còn nhiều như trước
Chút tình đầu chắc giờ đã phôi pha
Kỷ niệm xưa theo ngày tháng nhạt nhòa
Hình bóng nhỏ không còn trong giấc ngủ
Hoa rụng tím bên phố nghèo lam lũ
Nghe nổi buồn nhỏ giọt đắng cà phê
Con đường xưa hun hút bóng ai về
Trong sương khói của chiều mưa phố cũ
Đào Công Minh
----------------------------------------------------------------------------------------
----------------------------------------------------------------------------------------
Thơ Họa Người Đi
Kẻ ở, người đi luống đoạn trường
Mưa chiều tỏa lạnh phủ mờ sương
Hoen mi lệ ướt giờ ly biệt
Héo hắt tim sầu phút vấn vương
Sương khói lênh đênh đời lữ thứ
Mây ngàn phiêu lãng kiếp tha phương
Cố nhân, trường cũ, đường xưa ấy
Cay đắng, nhạt nhòa nổi nhớ thương
Nguyễn Đăng Khôi (San Jose , 30 March 2012)
Thơ Họa Kẻ Ở
Nắng nhạt trên vai ánh xế tà
Mây chiều lãng bãng bóng ngày qua
Buồn vương se sắt người lưu lại
Lặng lẽ âm thầm kẻ cách xa
Hoa tím thân mềm buông gió đổ
Bên thềm cánh nhỏ phủ mưa sa
Chiều xưa, lối cũ cùng ai bước?
Phố vắng đêm về mộng thiết tha
Nguyễn Đăng Khôi (San Jose , 30 March 2012)
--------------------------------------------------------------
Người Đi Kẻ ở
Cơn mưa bụi chợt chiều nay qua phố Mênh mông trống vắng một mình trên phố
Gió bấc về đưa rét mướt vào da Tháng ba nàng Bân nhớ ấp ủ da
Trời xám buồn nhắc nhở kỷ niệm xa Mây giăng xám trời chẳng thể dõi xa
Đường Công Lý một chiều mưa trường cũ Mờ tỏ ẩn hiện bóng hình xưa cũ
Trời hôm ấy cũng xám buồn ủ rũ Chông chênh tháng ngày u buồn ủ rũ
Đôi bóng gầy mưa phủ ướt đôi vai Giọt mưa buồn ướt sũng những bờ vai
Lá me xanh vụng dại đậu vai gầy Chiều lại chiều run rẩy đôi vai gầy
Mắt người ấy sao long lanh đọng nước Tâm như cảnh giọt long lanh trong nước
Ngàn lời nói đã chôn vào từng bước Không gian trầm lắng lời theo chân bước
Mưa ngoài trời nặng lắm cõi hồn tôi Man mác tuần trời giao cảm tình tôi
Quê hương ơi, mai đây phải xa rồi Quê hương đây, hồn thăm thẳm đâu rồi
Vắng bóng nhỏ, đời còn vui được mấy? Lao xao ký ức tìm vui ngày mấy ?
Chiều nay mưa có về qua bên ấy? Chiều lại chiều,, mưa như mưa ấy !
Mưa bên này bên ấy có như nhau? Tâm mưa buồn nhắc nhớ ngày có nhau
Đôi nẻo xa, cùng khóc một mối sầu Đồng ẩm tri âm biết cảnh như sầu
Giăng xám nghịt cả một trời trống vắng Mênh mông trống vắng! không gian trống vắng !
Đào Công Minh DD (30 Mar 2012)
Kẻ Ở Người đi
Chiều ly biệt, gieo buồn vàng tia nắng Hoàng hôn giọt buồn vàng như giot nắng
Những ngày vui giờ sót lại mình tôi Quạnh quẽ bao quanh vắng lặng như tôi
Anh lên đường theo lý tưởng xa xôi Thiên lý dặm trường vẫn mãi xa xôi
Bạn bè cũ mỗi người về một nẻo Bốn phương tám hướng, độc hành mỗi nẻo
Thành phố vắng một mình tôi lạnh lẽo Cánh chim nhỏ giữa tuần trời lạnh lẽo
Đâu những ngày nũng nịu ở bên anh Giữa không trung đôi cánh thật mong manh
Con đường xưa đang nở tím bằng lăng Bãng lãng mây giăng như tím bằng lăng
Vài cánh phượng lả tả hồng đọng nước Bóng phượng hồng nhớ lắm trời mây nước
Thơ anh gởi không còn nhiều như trước Tháng năm mòn chẳng thể như năm trước
Chút tình đầu chắc giờ đã phôi pha Thân pha sương mà tình chẳng phôi pha
Kỷ niệm xưa theo ngày tháng nhạt nhòa Niệm xưa nhớ vẫn không thể nhạt nhòa
Hình bóng nhỏ không còn trong giấc ngủ Hằng lai vãng từng cơn sâu giấc ngủ
Hoa rụng tím bên phố nghèo lam lũ Cả một đời sống còn cùng lam lũ
Nghe nổi buồn nhỏ giọt đắng cà phê Thương tưởng nào cảm đắng giọt cà phê
Con đường xưa hun hút bóng ai về Thăm thẳm quá ! Ôi thương nhớ quá đường về
Trong sương khói của chiều mưa phố cũ Khói lam chiều chạnh lòng xưa phố cũ
Đào Công Minh DD (30 Mar 2012)
Kẻ ở
ReplyDeleteMênh mông trống vắng một mình trên phố
Tháng ba nàng Bân nhớ ấp ủ da
Mây giăng xám trời chẳng thể dõi xa
Mờ tỏ ẩn hiện bóng hình xưa cũ
Chông chênh tháng ngày u buồn ủ rũ
Giọt mưa buồn ướt sũng những bờ vai
Chiều lại chiều run rẩy đôi vai gầy
Tâm như cảnh giọt long lanh trong nước
Không gian trầm lắng lời theo chân bước
Man mác tuần trời giao cảm tình tôi
Quê hương đây, hồn thăm thẳm đâu rồi
Lao xao ký ức tìm vui ngày mấy ?
Chiều lại chiều,, mưa như mưa ấy !
Tâm mưa buồn nhắc nhớ ngày có nhau
Đồng ẩm tri âm biết cảnh như sầu
Mênh mông trống vắng! không gian trống vắng !
MH
Người đi
Hoàng hôn giọt buồn vàng như giot nắng
Quạnh quẽ bao quanh vắng lặng như tôi
Thiên lý dặm trường vẫn mãi xa xôi
Bốn phương tám hướng, độc hành mỗi nẻo
Cánh chim nhỏ giữa tuần trời lạnh lẽo
Giữa không trung đôi cánh thật mong manh
Bãng lãng mây giăng như tím bằng lăng
Bóng phượng hồng nhớ lắm trời mây nước
Tháng năm mòn chẳng thể như năm trước
Thân pha sương mà tình chẳng phôi pha
Niệm xưa nhớ vẫn không thể nhạt nhòa
Hằng lai vãng từng cơn sâu giấc ngủ
Cả một đời sống còn cùng lam lũ
Thương tưởng nào cảm đắng giọt cà phê
Thăm thẳm quá ! Ôi thương quá đường về
Khói lam chiều chạnh lòng xưa phố cũ
MH