Đò Xưa ... Bến Cũ...
Có ngờ đâu, đò xưa bến cũ
Gặp lại đây, sao cứ tưởng mơ
Bao nhiêu kỷ niệm nên thơ
Sao lòng cứ bàng hoàng nhớ lại
Bến cũ ngày xưa mãi đợi chờ
Tương Giang bên lở bên bồi
Thuyền đi lưu lạc đã rời bến xưa
Gặp lại nhau, vẫn chưa nói hết
Nổi niềm vui, ngồi viết hôm nay
Có duyên gặp lại nơi này
Thôi ta tâm sự lòng đầy mừng vui
Đời vô thường, ai đâu biết được
Sau bảy lăm, bỏ nước ra đi
Thuyền đi, bến ở sầu bi
Duyên xưa gặp gỡ, Nợ giờ vẫn không
Nay nhờ đạo, cửa Không nương tựa
Quên u buồn chất chứa bấy lâu
Xả đi, quên hết niềm đau
Vô thường, hãy cố tu mau… tâm bình…
(Ngô Đình Duy, San Jose 3 Nov 2011)
Đò xưa bến cũ cứ trôi mải
ReplyDeleteĐể giờ gặp lại phải trôi theo
Tìm trong kỷ niệm cheo leo
Như dòng suối cạn mải theo thác ghềnh
Thăm thẳm ghi bồng bềnh chốn ấy
Quay về bến cũ dấy niềm thương
Khoắc khoải đôi bờ sóng vươn
Trông thuyền lưu lạc đặng nương nơi nào
Có hay bến cũ lao sao mãi
Cứ miết trông về bãi bến xưa
Chỉ thiếu tình duyên quá thưa
Khiến trôi đi hết không ưa tình cũ
Bởi sắc đời củng rũ mê mải
Nhiều năm ấy dấy động không thôi
Cố tìm bến mộng thuyền trôi
Đừng khởi duyên xưa bến thôi đợi người
Tìm trong hư ảo ngời trăng sáng
Soi xuống mảnh vườn áng tâm linh
Chỉ mong ánh sáng tâm kinh
Rọi trong tìm thức cứu mình thoát sinh