Hồi Bút Buổi Hội Ngộ CHS-KTCT Nam
California @ July-2015
(Nguyễn Phước Hoàn 12T10 @ NK-71-75)
Trong
cuộc đời của mỗi người, hẳn ai cũng phải có một cái gì đó để trân quí, tuy thật
tầm thường dưới ánh mắt mọi người, nhưng cho chính riêng mình, vật chất hay
tinh thần, to lớn hay bé nhỏ, sẽ là những kỷ niệm với giá trị ngang nhau … vô
giá … Những ngày gặp nhau ngắn ngủi tại ba buổi hội ngộ CHS-KTCT năm nay đã làm
tăng thêm giá trị của tình bạn học, tình thầy trò, bút mực không diển tả hết
được những mẩu chuyện kể cho nhau nghe kỷ niệm xưa.
Tác
giả bài viết Nguyễn Phước Hoàn chụp chung với Ngô
Đình Duy tại Buổi Picnic Tiền Hội Ngộ trưa Thứ Sáu July 3, 2015 tại Tustin,
California.
|
Tác
giả bài viết Nguyễn Phước Hoàn chụp chung với Ngô
Đình Duy tại Buổi Picnic Tiền Hội Ngộ trưa Thứ Sáu July 3, 2015 tại Tustin,
California.
|
Gặp lại
thầy củ, hỏi thầy còn nhớ em không? Chắc hẳn là thầy không nhớ vì thầy có hàng
ngàn học trò đã nghe lời thầy giảng, mấy đứa nào có gì đặc biệt gây ra một ấn
tượng, xấu hay tốt, sẽ làm thầy nhớ mãi … nhắc lại chuyện xưa, rồi thầy chợt
thốt lên … “Ô, thầy nhớ ra rồi, có phải chú mày là thằng … bị thầy giảng
cho một trận về chuyện đó phải không?” … “Dạ thưa thầy, thằng đó là em đó thầy
…”, thầy nắm chặc tay hỏi han đủ mọi điều … chao ôi … thầy mình ngày xưa nghiêm
nghị khi giảng bài hay khiển trách mình, thầy mình ngày hôm nay lại hiền hòa
thân thiết … ngày xưa nào dám đứng ngang với thầy … ngày nay lại khoát vai thầy
chụp chung tấm hình … Nhớ ngày xưa học ở trường chưa đủ, lại chạy theo
thầy đến những nơi có thầy dạy bên ngoài để học thêm, mong được thầy truyền cho
những “tuyệt chiêu” để được bằng hay hơn những thằng khác thông minh hơn mình.
Gặp lại
những đàn anh, nhắc cho anh nghe những gì anh đã làm cho em phải khâm phục và
ngưởng mộ. Anh nói sao anh không nhớ, em nói nhưng em vẫn không
quên. Có những đàn anh trước một hai niên khóa, có những đàn anh sắp sửa
ra trường khi mình mới vào, cũng có những đàn anh đã ra trường khi mình còn nơi
tiểu học, gặp nhau đây, ngồi cùng bàn dự tiệc với anh, tự giới thiệu mình, để
được anh kể cho nghe chuyện anh đã làm … làm cho anh nhớ mãi … để được kể cho
anh nghe những chuyện em đã làm … làm em cứ tưởng chừng như mới hôm qua … khi
nghe anh nói … “…cấp lớp đó học toán mà không học với thầy này thì chưa đúng đô
…”, hay “… học kỹ nghệ họa phải học với thầy này thì mới học được mấy tuyệt
chiêu …”, mình thấy được gần gủi anh hơn, vì cùng học một thầy với anh,
thêm vào đó, cũng đã ngồi trong lớp học mà anh đã từng ngồi, vô trong xưởng mà
anh cũng đã từng có những giờ lấm lem quần áo … tình đồng môn là nơi đây … gặp
nhau … hàn huyên … thân nhau … chỉ trong phút giây …
Hơn 40 năm
trời mới được nói chuyện xưng mầy-tao với mấy thằng bạn, trước đó vài tuần chỉ
qua điện thoại hay e-mail, gặp lại nó, ôm chầm lấy nó, mặc cho vợ con nó đứng
kế bên ngở ngàn, nó thật gần với mình sao khuông mặt nó mờ quá vậy? Cố dằn cơn
xúc động, để thăm hỏi đủ điều như chưa từng gặp gở … mà đúng như vậy … hơn 40
năm rồi, có được thấy mặt nó đâu … Ngồi bàn bên này mà dòm qua bàn bên kia …
“Ê, có phải nó không mậy?”, “Ừ, tao thấy cũng quen lắm, chắc là nó.”
“Chút nửa xong phần nghi lể, tao chạy qua hỏi thử xem!”. “Thôi đúng rồi,
tao với nó học chung với thầy đó bên ngoài.” “Còn tao với nó học chung
lớp khi còn ở trung học Đệ Nhị Cấp, nó ban Pháp Văn, còn tao ban Anh Văn.”… rồi
chuyện củ kỷ niệm xưa tuông tràn như thác lũ, mình hỏi thăm thằng này, nó hỏi
thăm thằng kia. Mày có biết thằng này không? Tao biết nó, còn nhớ luôn
biệt hiệu của nó. Đổi trao muôn ngàn câu hỏi, tán dóc với nhau đến mỏi
miệng mà vẫn còn chuyện để nói …
Gặp lại
những “công nương” CT5 ngày nào … Nhớ dáng xưa áo dài yểu điệu thục nử , nay
huy hoàng nét mệnh phụ phu nhân. Nhớ ngày xưa chỉ biết tên nhưng không
dàm làm quen, nay thân thiện đổi trao những kỷ niệm ít nhiều nơi trường
củ. Lại thăm hỏi những tên gọi đã từng biết đến, để lắng nghe những thay
đổi ít nhiều của những dáng củ thân quen. Ai đó ở đâu? Đang làm gì?
Gia đình ra sao? Hỏi để biết những thành công trong cuộc sống của những
đồng môn thuộc “phái đẹp”. Biết để hảnh diện cho những “công nương” này
đã có thừa khả năng để lái chiếc thuyền của họ trong cuộc sống với những “mỹ
thuật tràn đầy kỹ thuật”.
… Gặp
nhau đây, rồi chia tay … ngày dài như đã vụt tan trong phút giây … những
câu nói chào tạm biệt như mãi kéo dài không muốn dứt …
…
“Thầy ráng giử gìn sức khỏe nghe thầy, em mong được gặp lại thầy trong ngày hội
ngộ kỳ tới.” …
… “Cho
tao số điện thoại và e-mail của mầy, tụi mình giử liên lạc thường xuyên với
nhau nghe.” …
… “Khi
nào có dịp qua bên đó, anh nhớ gọi cho em nghe, anh em mình sẽ gặp nhau nửa.” …
… “Mong
sao cho kỳ họp mặt tới, em được gặp lại mấy anh cùng ngồi trong bàn này.”
…
… “Tụi
mình có web-site riêng của KTCT mà, anh em mình cứ vào đó mà đăng hình hay đóng
góp bài vở để chia nhau mà đọc cho vui.”…
… “Mầy
nhớ email mấy tấm hình mấy thằng mình chụp chung cho tụi nó coi, coi tụi nó co
nhận ra thằng nào không!” …
Nhiều
lắm, còn nhiều lời nhắn nhủ lắm, viết sao cho hết những trao gởi chân tình này
… chỉ biết chân thành đưa tiển nhau qua những lời kêu gọi giử gìn sức khỏe, để
còn gặp mặt bắt tay nhau trong kỳ tới .
Nghỉ
sao viết vậy …
Nguyễn
Phước Hoàn
12T10 @
NK-71-75
Tôi là Tạ Công Uẩn, 12T10 niên khoá (1972-1975), xin cảm ơn ban tổ chức của buổi hội ngộ Cao Thắng 2015. Nhờ dịp hội ngộ này tôi đã rất xúc động được gặp lại các thầy củ và các bạn tôi sau bốn mươi năm xa cách. Từ sau 1975, có khi ngẩu nhiên, có khi bị bắt buộc tôi cứ phải đúng chào quốc kỳ của người ta mà nghĩ đến của mình. Trong buổi tối hôm đó lần đầu tiên sau bốn mươi năm tôi đã được trân trọng chào quốc kỳ Việt Nam mà nghĩ đến quê hương mình, rồi tự nhiên thấy mắt cay cay. Và cũng xin cảm ơn anh Ngô Đình Duy đã bỏ công thực hiện ngodinhduy.blogspot.com.
ReplyDelete