● Điếu Thơ “Tiễn Đưa” (by
Hồng Văn Thêm)
(Chút thâm tình, vĩnh biệt Khôi)
Ôi thôi ! Khôi đã đi rồi,
Người đi, kẻ ở bồi hồi tiếc thương !
*
Nhớ từ dạo quê hương gió bụi
Rời quê nhà dong ruổi chí trai
Lênh đênh sóng gió bao ngày
Định cư đất Mỹ, đắp xây mộng đời.
Duyên Cao Thắng một thời đèn sách
Tình đồng môn đất khách mặn nồng
Vợ con tròn vẹn ước mong
Tạm dung đất khách, thành công hơn người
Khi họp mặt, tiếng cười dòn dã
Lúc làm thơ, góp cả niềm vui
Bằng hữu đây đó, ngược xuôi
Nể tài, mến đức người người thân thương.
*
Nhưng than ôi ! Nửa đường gẫy gánh
Tuổi năm chín … xa lánh trần ai
Vợ con, bằng hữu chia tay
Khôi đi bao nỗi ai hoài đớn đau !
Những mất mát biết sao kể xiết
Bằng hữu giờ còn biết nhờ ai !
Áo Xanh mất một nhân tài
Đồng môn mất cả bàn tay góp phần !
Mệnh với số, thế nhân đã định
Nghiệp với duyên, sanh bịnh tử vong
Ba thước đất, bao nỗi lòng
Dương gian, âm cảnh … bụi hồng biệt ly !
*
Phút vĩnh biệt … người đi, kẻ ở
Giờ tiễn đưa, thương nhớ … lệ tràn !
Chuông nhà thờ đổ vang vang
Đưa Khôi về cõi thiên đàng bình yên.
Tiễn Khôi đi về miền vĩnh cửu
Đây người thân, bằng hữu vẫy chào
Khôi đi về chốn thanh cao
Dưới chân Thiên Chúa trước sau toại nguyền.
Áo
Xanh Hồng Văn Thêm
No comments:
Post a Comment