Ngồi Chờ…
“Anh cứ hẹn nhưng anh đừng đến nhé “
Để nàng chờ bên ghế công viên
Cây trơ lá, người buồn phiền
Gió Đông buốt lạnh từ miền xa xăm
Gió ơi đừng thổi nữa
Để lòng em bớt lạnh nổi cô đơn
Yêu là biết đợi biết chờ
Yêu là mất thì giờ vì ai?
Thế mà anh lại hững hờ
Thế mà anh lại phớt lờ với em
Thơ: Ngô Đình Duy (Berkeley, Mùa Thu 1990)
Tranh: Châu Xuân Dương (Berkeley, CA, Fall 1990)
No comments:
Post a Comment