Mùa Thu…Gợi Nhớ….
Mỗi năm nhìn lá thu rơi
Lòng tôi nhớ tới một người năm xưa
Thuở đó tôi quen nàng
Chỉ nhìn, không dám tỏ
Rồi ngày qua tháng tới
Nàng đi đâu biền biệt
Tôi tìm nàng khắp lối
Nhưng vẫn biệt tăm xa
Một ngày nhận được tin
Nàng đã lập gia đình
Tôi thầm tiếc nuối mãi
Lạy trời đảo ngược thời gian
Cho tôi nói tiếng yêu nàng thiết tha
Thơ: Ngô Đình Duy (Berkeley, Mùa Thu 1990)
Tranh: Châu Xuân Dương (Berkeley, CA, Fall 1990)
Notes: Đây là bài thơ đầu tiên ở UC Berkeley (cảm hứng viết trong lới 125 khi bạn Dương vẽ mấy cô gái áo dài ngày trước năm 1975 tại Việt Nam)
Gợi Nhớ…(thơ họa của Phương Tô)
Trong lòng không nghĩ tới thu
Nhưng mùa thu đến trong tôi lại buồn
Nhớ xưa đi học chung trường
Nhớ người đưa đón dặm đường nhớ nhung
Nhớ người hò hẹn thủy chung
Không ngờ người đã hiểu lầm ra đi
Tưởng đâu em đã có chồng
Anh đi có vợ thế xong cuộc tình
Bây giờ em đứng một mình
Làm sao niú lại để mình thành hai
Thôi đừng than vãn với ai
Thôi đành thầm lặng thở dài cho xong
Phương Tô (18 June 2011)
Bên Kia…Bên Này…
Sáng nay cắp sách tới trường
Lá Thu bay phủ bên đường xác xơ
Mưa Thu vài giọt phất phơ
Trời Thu lạnh lẽo bơ vơ một mình
Ở đây anh nhớ người tình
Mấy năm chưa gặp, bóng hình chưa phai
Trời Xanh sao nỡ chia hai
Bên kia em đợi, bên này ta mong
Thơ: Ngô Đình Duy (Berkeley, Mùa Thu 1990)
Tranh: Châu Xuân Dương (Berkeley, CA, Fall 1990)
Sáng nay em vẫn tới trường
Em còn đứng đợi nhớ thương một người
Mưa thu lất phất ngoài trời
Lá vàng còn đó em chờ đợi ai
Người đi có vợ nhớ hoài
Làm sao có thể đoái hoài cùng ta
Thôi đành nhắm mắt để xa
Cho mùa thu đến trôi qua đỡ buồn Phương Tô (Canada , 18 June 2011)
Bên Này …(thơ họa của Phương Tô)
Sáng nay em vẫn tới trường
Em còn đứng đợi nhớ thương một người
Mưa thu lất phất ngoài trời
Lá vàng còn đó em chờ đợi ai
Người đi có vợ nhớ hoài
Làm sao có thể đoái hoài cùng ta
Thôi đành nhắm mắt để xa
Cho mùa thu đến trôi qua đỡ buồn
Ngồi Chờ (1) …
Ghế đá công viên chiều nay lạnh
Em ngồi nay chạnh nhớ tới chàng
Bao mùa lá úa thu sang
Chàng đi đi mãi để nàng đợi trông
Thơ: Ngô Đình Duy (Berkeley, Mùa Thu 1990)
Tranh: Châu Xuân Dương (Berkeley, CA, Fall 1990)
Đừng Chờ …(thơ Họa của Phương Tô)
Em ơi đừng có đợi chờ
Anh giờ có vợ trông mong làm gì
Bao nhiêu đông đến thu đi
Ngồi nơi ghế đá làm chi để buồn
Anh giờ có vợ trông mong làm gì
Bao nhiêu đông đến thu đi
Ngồi nơi ghế đá làm chi để buồn
Phương Tô (Canada , 18 June 2011)
Lệ Tình
Lệ tình em khóc cho ai
Tình đầu dang dỡ đố ai không buồn
Thơ: Ngô Đình Duy (Berkeley, Mùa Thu 1990)
Tranh: Châu Xuân Dương (Berkeley, CA, Fall 1990)
Tiếng Đàn …
Đêm khuya em mượn phím đàn
Gởi anh cung điệu muôn ngàn thương yêu
Tiếng đàn réo rắc bi ai
Tương tư không ngủ đêm dài nhớ nhung
Cầu mong ta lại trùng phùng
Đàn kia sẽ cất điệu mừng Ngày Xuân
Thơ: Ngô Đình Duy (Berkeley, Mùa Thu 1990)
Tranh: Châu Xuân Dương (Berkeley, CA, Fall 1990)
Chuỗi Ngày Chờ…
Em ngồi đó
Tiếc nuối chuỗi ngày qua
Cuộc đời em
Sau cuộc chiến chinh
Chiến chinh ơi !
Sao cướp mất người yêu
Để đời em
Chuỗi dài quạnh hiu
Để đời em
Chuỗi dài thương nhớ
Để đời em
Chuỗi ngày tiếc nuối
Khôn nguôi…
Thơ: Ngô Đình Duy (Berkeley, Mùa Thu 1990)
Tranh: Châu Xuân Dương (Berkeley, CA, Fall 1990)
Ngồi Chờ (2) …
“Anh cứ hẹn nhưng anh đừng đến nhé “
Để nàng chờ bên ghế công viên
Cây trơ lá, người buồn phiền
Gió Đông buốt lạnh từ miền xa xăm
Gió ơi đừng thổi nữa
Để lòng em bớt lạnh nổi cô đơn
Yêu là biết đợi biết chờ
Yêu là mất thì giờ vì ai?
Thế mà anh lại hững hờ
Thế mà anh lại phớt lờ với em
Thơ: Ngô Đình Duy (Berkeley, Mùa Thu 1990)
Tranh: Châu Xuân Dương (Berkeley, CA, Fall 1990)
Chờ Anh
Chờ anh chờ đến bao giờ
Mấy thu lá đổ em chờ trước hiên
Bao nhiêu lá, bấy nhiêu thương
Thu sầu lòng dạ vấn vương nhớ người
Bây giờ anh ở nơi đâu
Bình an em vẫn mong cầu Ơn Trên
Thơ: Ngô Đình Duy (Berkeley, Mùa Thu 1990)
Tranh: Châu Xuân Dương (Berkeley, CA, Fall 1990)
Sáng nay chủ nhật, bên tách cà phê nóng đọc những bài thơ lãng mạn của Duy, tôi chợt bồi hồi nhớ đến quãng đời “áo xanh kỹ thuật”mặc dù tôi và bạn đã rời xa mái trường này hơn ba mươi mấy năm nay…(dòng đời cứ ngỡ hôm qua, nhìn lại ngót mấy mươi năm), nhưng nhờ những website của các cựu học sinh Cao Thắng trên thế giới và đặc biệt dư âm của những ngày hội ngộ tại San Jose đã làm cho ký ức của tôi đã được xóa sạch bởi những lớp bụi mờ của thời gian, có lẽ đối với nhiều người , tuổi học trò luôn được xem là tuổi đẹp nhất và đáng ghi nhớ nhất trong đời, đó là một thời thầm yêu trộm nhớ. Dẫu cho thời gian có tàn nhẫn cướp đi bao ký ức của tuổi học trò, khi nhìn lại quãng đời mình tôi chợt cãm thấy tiếc nuối và trân quý một “áo trắng kỹ thuật”. Áo trắng đã gắn liền với trường lớp, thầy cô, bè bạn , những buổi sinh hoạt văn nghệ và những bài học cam go. Áo trắng đã ấp ủ trong tôi những mộng mơ, trong sáng chưa vẫn đục bởi những bụi trần của cuộc đời và áo trắng cũng đã luôn làm tôi khắc khoải mối tình học trò thầm lặng khó quên…Tôi nghe đâu đây dư âm của ca khúc: ”Tình Đầu Một Thời Áo Trắng” của cố nhạc sĩ Trầm tử Thiêng với những ray rứt và tiếc nuối cho một cuộc tình chưa trọn vẹn:
ReplyDelete…Dòng đời cứ ngỡ hôm qua, nhìn lại ngót mấy mươi năm
Một thời áo trắng xa xưa chợt về, nghe em gọi thầm
Mộng đời réo bước chân đi, mộng tình réo phút chia phôi
Tiếc nhớ khôn nguôi, áo trắng xa ta đời đời…
Và tự nhủ thầm rằng: “Đừng bao giờ quên những kỹ niệm đẹp vì nó là điểm tựa cho me hướng về phía trước”.
Sáng chủ nhật Cà phê một mình…
Nguyễn Đăng Hùng
Cà phê chủ nhật lang thang phố
DeleteChợt nhớ ngày xưa vung dại khờ
Học ở ngôi trường Cao Thắng ấy
Bao nhiêu kỷ niệm khó phai mờ
Ký ức xa đưa tìm trở lại
Trôi nhanh lóe sáng khoảng trời mơ
Tinh khôi áo trắng em đang mặc
Kết cả tình hồng của tuổi thơ
Ngồi đây với tách cà phê đắng
Hội ngộ San-jose thúc đẩy thôi
Mấy chục năm rồi luôn sống mãi
Hình này bóng dáng trắng tinh khôi
Kỷ niệm ơi dù mờ bụi phủ
Lau sơ ảnh ấy vẩn lung linh
Nét ngà ngọc trắng làm rung động
Khẻ nhớ ngày xưa gợn chút tình ....
Hi ... hi ... tặng anh Nguyễn Đăng Hùng
NTKH CT5
Châu Xuân Dương thân mến,
ReplyDeleteHôm nay mình viết mấy dòng này thì bạn đã ra người thiên cổ rồi. Cách đây hơn 2 năm lục lại bài vỡ những năm học Berkeley, mình tình cờ thấy được tập thơ “Mùa Thu Gợi Nhớ” có những hình bạn vẽ trong lớp Asian Studies 125 do thầy Chung Hoàng Chương dạy. Lúc đó bạn bè nguyên cả đám VN mình ngồi cuối lớp, Duy thấy Dương vẽ rất có hồn, nên lấy bút ra phạng mấy dòng, không ngờ thơ đã tuôn, ý đã trào. Sau đó mình copy những bức vẽ và bên dưới đề thơ để cho các bạn VN để dành lưu niệm. Hai mươi năm sau, lục lại được, mình ghi lại trên blog để chia sẻ với bạn bè gần xa. Tưởng rằng Dương sẽ cầm bút chì vẽ tiếp những mái tóc thề, dáng bận áo dài, dáng đẹp nên thơ của các cô gái VN thì mình sẽ tiếp được thêm thơ. Hôm nay thơ vẫn tuôn tràn, mà bạn thì đã sang bên kia thế giới rồi. Như vậy chúng ta không còn duyên để thơ họa đi với hình nữa, xin thân chúc hương linh của bạn sớm vãng sanh về Cực Lạc Quốc của Đức Phật A Di Đà để hương linh được thanh thản và tiếp tục tu hành.
Vĩnh biệt người bạn học Châu Xuân Dương, ở Berkeley khóa 1990-1993.
Ngô Đình Duy