Bồi Hồi …
Xa anh bé còn tí hờn giỗi
Trách anh sao cứ vội vàng quên
Vội gì mà chẳng nhớ tên
Kêu ai bằng bé, cho nên em hờn
Em hờn em giỗi ai hơn,
Ai thua ai thiệt vướng cơn buồn rầu
Buồn trông chẳng thấy anh đâu
Ở đây chỉ thấy một màu tuyết rơi
Tuyết rơi trắng xóa lưng đồi
Đường đi trơn ướt, bồi hồi nhớ anh…
Nhớ vòng tay ấm choàng vai
Rừng Thu dạo bước, thương ai chìu mình
Rừng Thu phong cảnh hữu tình,
Rừng bao nhiêu lá, thương mình bấy nhiêu
Ngô Đình Duy (Santa Clara, 23 Jan 1995)
No comments:
Post a Comment