Đợi Trông
Người về có nhớ ta không?
Còn ta ở lại đợi trông thơ nàng
Thơ ta nhung nhớ chứa chan
Chắc khi nàng nhận hai hàng lệ tuôn
Thơ ta chan chứa vui buồn
Vui khi gặp gỡ, buồn vì cách xa
Xa người trông đợi mấy năm
Ta thành tượng đá nghìn năm đứng chờ
Ngàn năm tượng đứng bơ vơ
Đứng trên núi thẳm bên bờ chân mây
Trông mây đưa nước về khơi
Biển khơi sóng vỗ, bể đời đổi thay
Nếu không duyên nợ kiếp này
Thôi đành lai kiếp sum vầy đẹp duyên
Ngô Đình Duy (Santa Clara, 25 Jan 1995)
No comments:
Post a Comment