■ Thơ: Chưa Bao Giờ
Chưa
bao giờ, đường thưa phố vắng
Từ
Paris qua thẳng Roma
Mọi
người đều ở trong nhà
Cổng
nhà khóa chặt, phố ma rợn người
Chưa
bao giờ, trong đời lo lắng
Dịch
hoành hành thầm lặng khắp nơi
Á
Âu cũng đã than trời
Chưa
bao giờ, thấy cần bảo vệ
Mặt
nạ che, và để khỏi lan
Giấy
chùi đặc biệt hiếm khan
Trống
trơn các kệ, bày hàng hết ngay
Chưa
bao giờ, thấy ngày qua chậm
Kể
từ khi “cung cấm” ngồi nhà
Đi
vào rồi lại đi ra
Top
News ngồi liếc, ngân nga nhạc tình
Chưa
bao giờ, tình hình nghiêm trọng
Dịch
Cô Vi, cuộc sống đảo điên
Nghỉ
làm, nghỉ học liên miên
Bao
giờ dịch hết, an yên hỡi Trời!
Chưa
bao giờ, dâng lời cầu nguyện
Xin
bạn ơi! Lên tiếng nguyện cầu
Để
cho ta bớt lo âu
Tâm
Từ phát triển năm châu thái hòa…
Ngô Đình
Duy (25 March 2020)
No comments:
Post a Comment