Gần
ba năm trước đây tôi cảm tác bài thơ “Ngày Em Đi” để nhớ lại ngày xưa ở Saigon tiễn người bạn đi Tây (Pháp). Đến bây giờ mỗi khi
có dịp đi đến phi trường tôi cũng thấy được những cặp trai gái yêu nhau phải
tạm chia tay, nước mắt ràn rụa ôm nhiều khổ đau. Nhưng ở Mỹ hay Tây Phương thì
còn có thể gặp lại nếu còn yêu nhau, nhớ nhau. Còn khi xưa ở Việt Nam
(từ 1975-1990), ra đi là vĩnh biệt chẳng có ngày trở về.
Ngày Em Đi …
1.
Ngày
em đi, anh ra đưa tiễn
Buồn
não lòng, chẳng biết nói chi
Phi
trường tấp nập người đi
2.
Ngày
em đi, mưa sầu không dứt
Trời
gây bao cảnh trái ngang
Yêu
nhau ly biệt, đôi đàng chia phôi
3.
Ngày
em đi là ngày vĩnh biệt
Bởi
ra đi đâu biết ngày về
Quên
đi câu hẹn lời thề
Để
anh ở lại với quê hương buồn
4.
Ngày
em đi đong đầy nước mắt
Buổi
tiễn đưa đau thắt con tim
Anh
về phố cũ lặng im
Bóng
em mất hút như chim bay rồi…
5.
Ngày
em đi là ngày vĩnh biệt
Em
qua Tây, anh ở lại đây
Chúc
em sáng lạng ngày mai
Còn
anh ở lại tương lai mịt mù…
Ngô Đình Duy (13 Nov
2009)
No comments:
Post a Comment