● ĐỘC ẨM (Nguyễn Việt Trúc)
Nguyễn Việt Trúc in San Clara on July 4th
2012/ Photo by Don Ngô
|
Độc ẩm nghĩa là chỉ
một thôi
Một bàn một ghế một thân côi
Không bè không bạn không tri kỷ
Ngay cả trong tim chỉ một người
Một bàn một ghế một thân côi
Không bè không bạn không tri kỷ
Ngay cả trong tim chỉ một người
Anh
thường độc ẩm như vậy, khi thì chỉ là một ấm trà, có khi là ly rượu. Không phải
anh không có bạn, có thể nói rằng anh có nhiều bạn nữa. Nhưng độc ẩm lại có cái
thú của nó, thỉnh thoảng anh tự thưởng cho mình một buổi độc ẩm như vậy.
Từ những ngày còn ở VN anh đã có cái thú ngồi cà phê một mình trong một quán vắng nào đó, nếu hôm đó trời mưa thì càng tốt, mặc sức thả hồn đi rong chơi vẫn cùng trời đất, có khi thất thần đến nổi bà chủ quán phải nhắc nhở coi chừng mưa ướt bao thuốc lá trên bàn. Đôi lúc anh còn bắt gặp ánh mắt dò xét của bà chủ nữa. Có lẻ bà ta cho rằng anh là chàng thi sĩ nào đó đang tìm ý thơ chăng? Mà có lẻ chỉ là thi sĩ nửa mùa thì đúng hơn vì có bao giờ thấy hắn cầm bút viết lách gì đâu? Hay là hắn đang thất nghiệp? Nếu là quán quen thuộc thì sẽ không có cảnh đó, nhưng anh vốn là kẻ lang bạt giang hồ, nơi nào thuận tiện thì ghé tạt vào, chẳng hề có quán ruột như nhiều người khác. Hôm nay anh lại ngồi uống một mình.
Vậy là đã
hơn một tháng trôi qua từ khi anh gặp lại người con gái năm xưa ấy, cuộc gặp gỡ
đã làm sống lại những tình cảm bồng bột xốc nổi của thời ngây ngô vụng dại
trong gã đàn ông hơn 50 tuổi như anh.
Anh đã cố kèm nén cảm xúc của mình bằng vẻ bề ngoài hài hước vui vẻ, bằng sự hoạt bát có hơi quá lố nơi chốn đông người. Ngay cả khi nàng ra về, anh chỉ đưa nàng đến cửa và chào từ giã giữa đám bạn bè ồn ào xung quanh mà lẻ ra phải đưa nàng đến tận xe và nói lời chia tay trong không gian chỉ có hai người và một vầng trăng sáng mênh mông trong đêm mùa hè ở Bắc Cali.
Anh nhớ
đêm đó trời yên lặng gió và hơi se lạnh làm cho không gian trở nên yên lắng
hơn, thật thuận lợi cho những bùng nổ cảm xúc, vậy mà anh không hề có suy nghĩ
cần nắm bắt cơ hội đó. Giờ đây, sau bao nhiêu năm phiêu bạt giang hồ anh đâu
còn nhút nhát như gã trai trẻ ngày nào nữa, có lẻ sâu thẳm trong lòng anh biết
rằng không nên làm như vậy, mọi việc đều nên có những giới hạn của nó. Những gì
không thuộc về mình, có lẻ sẽ không bao giờ thuộc về mình.
Cuộc tình
đơn phương ngày đó đã trở thành kỷ niệm, cuộc gặp gỡ ngày nay rồi cũng thành kỷ
niệm. Đâu phải “ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu” nữa, chút tự ái trẻ con
trong anh ít nhiều cũng được xoa dịu, bây giờ trong lòng nàng ít ra cũng có
hình ảnh của mình, như vậy cũng đủ rồi. Thời gian qua thật mau, mọi chuyện cũng
đã thay đổi. Anh đâu còn là anh của ngày xưa và nàng cũng đâu phải là cô gái 18
tuổi năm đó.
Thời gian cũng để lại dấu vết của nó, vẫn biết là vậy, nhưng anh cứ cảm thấy xót xa khi nhìn lại nàng, anh không dám và cũng không muốn tìm hiểu về cuộc sống của nàng sau này, mỗi người có cuộc sống của riêng mình. Nàng cũng là bạn như những người bạn khác vậy, mà sao anh thấy lòng mình chùng lại khi nhận ra vẻ nhẫn nhịn và cam chịu trong ánh mắt của nàng. Nàng có hạnh phúc không? Có bị dằn xé bởi những tổn thương tình cảm không? Anh thở dài và tự nhủ rằng “ừ thì cuộc đời đâu chỉ toàn màu hồng, ai cũng có lúc phải tự giải quyết những xung đột những phiền toái trong cuộc sống, biết đâu sự nhẫn nhịn và cam chịu của nàng lại là phương pháp tốt nhất để giữ hạnh phúc cho gia đình nàng thì sao!”
Anh lại
nâng ly lên nhấp môi, mới hay rằng ly đã cạn. Chiều nay trời bỗng nhiên không
còn nóng bức nữa, bầu trời vần vũ với những đám mây xám bay đang bay sà xuống
thật thấp, mang theo ít hơi nước mát nhẹ. Trời đất như thế này rất thích hợp
cho việc uống rượu hơn uống trà.“Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất
đầu cơ bán cú đa”. Anh chỉ độc ẩm thì đâu cần phải đến ngàn ly, chỉ vài ly nhỏ
cũng đủ cho buổi chiều nay rồi.
Từ khi
rời khỏi Việt Nam
anh có thêm thú hưởng thụ mới là uống rượu một mình. Anh thích cảm giác chếnh
choáng bồng bềnh của nó, chỉ khi uống một mình như hôm nay anh mới đạt đến
trạng thái chìm đắm hoàn toàn trong suy nghĩ của chính mình . Khi đó không gian
xung quanh anh dường như không còn hiện hữu, cũng chẳng còn ý niệm về thời
gian, anh trở lại là chính anh, với những suy nghĩ mông lung và dần dần dẫn đến
trạng thái vô thức, sau đó thì lại tiếp tục mạch suy nghĩ của mình rồi lại vô
thức. Trạng thái tinh thần cứ thay đổi liên tục như vậy, lúc này tuy mắt vẫn mở
nhưng khó có thể phân định là anh đang ngủ hay thức, và cũng lúc này dường như
mộng và thực đang trộn lẫn và đan quyện vào nhau.
Mà cũng
đâu cần phân biệt đâu là mộng, còn đâu là thực chứ, chẳng phải người ta nói
rằng “đời là giấc mộng kéo dài ” đó sao! Nhiều người gặp những nghịch cảnh đau
buồn trong cuộc đời thì giấc mộng là nơi xoa dịu vết thương tốt nhất, là điều
kiện phục hồi sức lực tinh thần để tiếp tục chịu đựng cuộc đời thực. Những
chuyện thần thoại hay viễn tưởng, những bộ phim hấp dẫn thật ra cũng là giấc
mộng ngắn giúp con người tạm quên đi thực tại mệt mỏi đó….mà như vậy là mộng
trong mộng mất rồi. Cơ thể con người có những phản ứng thật tuyệt vời, khi đau
đớn quá độ nó sẽ khiến mình ngất đi làm giảm bớt cơn đau, ngược lại khi gặp
giấc mộng kinh hoàng lại làm mình tỉnh giấc.
Những khi
độc ẩm anh thường có suy nghĩ mông lung như vậy, không chủ định cái gì cả,
giống như một lữ khách dạo chơi giữa thiên nhiên vậy, gặp cái gì thì ngắm cái
đó, chẳng lẻ chủ định là ngắm sông thì gặp núi phải bỏ qua hay sao. Những lúc
này là lúc anh nhìn lại mình rõ ràng nhất, anh ngẫm lại cảm giác của mình khi
gặp lại nàng, rõ ràng anh cũng có ít nhiều xúc động nhưng cũng chỉ như vậy
thôi. Anh nghe hơi chua xót một chút, có lẻ đây chỉ là cảm giác bình thường của
những người đàn ông khi biết người con gái ngày xưa đã có gia đình….Vậy là
người anh yêu không phải là người đàn bà đã có gia đình êm ấm đó mà là cô gái
18 tuổi của hơn ba mươi năm về trước. Bất giác anh thở ra nhẹ nhỏm, mình sẽ
không mang đến phiền toái cho nàng và cho cả chính mình nữa.
Tình yêu của
anh vẫn còn nguyên vẹn với người con gái năm xưa, người con gái đó bây giờ vĩnh
viễn thuộc về anh chứ không thuộc về ai cả. Trong giấc mộng ban ngày như thế
này anh có thể nói chuyện với nàng, trong đó anh cũng vẫn là gã trai trẻ như
ngày nào, không ai có thể chiếm lấy nàng được nữa vì nàng đang ẩn kín sâu trong
lòng anh.
Sau này,
khi muốn tâm sự cùng nàng anh chỉ cần vài chung rượu nhỏ và buổi chiều êm ã,
anh chợt bật cười khi nghĩ tới hình ảnh của 10 năm đến 20 năm sau, có thể người
ta sẽ bắt gặp hình ảnh một lão già đang ngồi uống rượu một mình còn miệng thì
lẩm bẩm điều gì đó, bọn trẻ lúc đó có thể nhìn lão với lòng trắc ẩn tội
nghiệp…..nhưng chúng đâu biết rằng lão đang thụ hưởng hạnh phúc, chúng đâu biết
rằng trong đầu lão là hình ảnh đôi nhân tình trẻ trung đang cùng dạo chơi và
tâm sự trong buổi chiều lộng gió y như buổi chiều tan trường về của mấy chục
năm trước , buổi chiều đã làm nên cuộc gặp gỡ tình cờ.
Vấn vương, trinh nữ
hương theo gió
Ủ dột mây trời, áo trắng bay
Ta lạc lối về, chiều hôm ấy
Heo may chưa đủ lạnh thân gầy
In bóng hình em trong tâm tưởng
Khoác theo suốt cả cuộc trường chinh
Im hơi lặng tiếng, người xa khuất
Mênh mông tuyết giá, gió mênh mông
Lòng xuân chợt hé ta nào biết?
Ong bướm cùng hoa dệt mộng lành
An lòng cho kẻ xưa chung lối
Nhủ thầm người chớ bận lòng xa
Ủ dột mây trời, áo trắng bay
Ta lạc lối về, chiều hôm ấy
Heo may chưa đủ lạnh thân gầy
In bóng hình em trong tâm tưởng
Khoác theo suốt cả cuộc trường chinh
Im hơi lặng tiếng, người xa khuất
Mênh mông tuyết giá, gió mênh mông
Lòng xuân chợt hé ta nào biết?
Ong bướm cùng hoa dệt mộng lành
An lòng cho kẻ xưa chung lối
Nhủ thầm người chớ bận lòng xa
Nguyễn
Việt Trúc (Austin , Texas
30 Aug 2012)
Ấm thực nghĩa là ăn uống ! Nhưng người ta chỉ nói độc ẩm, không nói độc thực !
ReplyDeleteCòn đi đứng ! Người ta cũng chỉ nói độc hành , nghĩa là đi một mình !
Độc hành nguyện dụng khắp nơi nơi
Một tỏa phương phương hóa thân thôi
Không chấp, không trụ, không tự kỷ
Ngay tự thân tâm, chẳng một người
Xin đa tạ những vần thơ đã gợi nguồn thi cho độc giả !
Và xin tặng bạn Ngô Đình Duy những vần thơ nhân mùa Vu Lan Nhâm Thìn 2012
MH
Chị MH thân mến,
DeleteCám ơn chị đã xem bài “Độc Ẩm” của bạn Nguyễn Việt Trúc viết. Anh Trúc là bạn học cùng cấp lớp với Duy tại Cao Thắng (cấp lớp 10, nk 74-75). Cám ơn chị cho đọc một bài thơ Thất Ngôn Tứ Tuyệt thật hay về ý – vần – luật. Bài thơ của chị mang đầy thiền vị, những người như vậy thì biết được hạnh phúc hiện tại, không bám víu vào quá khứ. Cám ơn chị đã gởi tặng bài thơ về Mùa Vu Lan rằm tháng 7 âm lịch. Thân chúc chị & gia đình an-vui & hạnh phúc.
Thân chào,
Duy
Họa :
ReplyDeleteVấn vương... thương tưởng... theo chiều gió !
Ủ ấp, đong đưa, tựa lá lay !
Ta như lênh đênh muôn chiều ấy
Heo hút tuần trời gió cuốn đây
In mãi muôn hình, theo tâm tưởng
Khoác dầy vỏ bọc, nặng trường chinh
Im lìm, u tịch, chồng u uất !
Mênh mông trời biển, mãi chênh chông ..
Lòng xuân vương cảnh, như như biết !
Ong bướm kết hoa, vốn phận dành
An nhiên, như pháp về muôn lối
Nhủ lòng như thực, chẳng gần xa .
MC
Cám ơn chị MC đã cho đọc một bài thơ rất hay.
DeleteAnh bạn VT ơi, xin anh đọc bài thơ này để trở về thực tại nhé...đừng tự kỷ...sống với kỷ niệm buồn làm chi....
Duy
Bạn Việt Trúc mến,
ReplyDeleteTôi được hân hạnh đọc Độc Ẩm của bạn qua link của Duy, bài viết thật thú vị và đã cảm nhận được tâm tình của nhân vật “gã đàn ông hơn 50 tuổi” trong bài. Vốn có một chút thơ để cảm thông với nhân vật trong chuyện, xin gởi đến ” gã đàn ông” bài thơ họa, phỏng theo tình ý của bài viết.
Độc Ẩm
Đêm buồn gió lạnh chạnh lòng thương
Ly biệt ai mang nỗi đoạn trường?
Một chén, một chum ngồi độc ẩm
Một hình, một bóng ngắm trăng đơn
Duyên hờ, lờ lững đong năm tháng
Tình lỡ, nhạt phai đóng bụi đường
Dĩ vãng trông theo mà ngấn lệ
Tương tư thao thức một đêm trường
By Đăng Khôi San Jose 9/̉6/2012
Hai bạn Đăng Khôi & Kim Hương thân mến !
DeleteSau chuyến đi Cali về tôi rất muốn viết email cho hai bạn để chia sẽ cùng bạn nhiều điều mà cứ nghĩ rằng mình còn ngày rộng tháng dài, không việc gì phải vội vã nên cứ hẹn lần hẹn lửa .
Cho đến khi gần đây các bạn xuất hiện trên web site này tôi vẫn nghĩ rằng để mình email riêng cho hai bạn thì có ý nghĩa hơn và sẽ nói được nhiều hơn …..nhưng nói điều gì thì ngay cã bây giờ tôi cũng chưa nghĩ ra, có lẽ chỉ vì cãm mến hai bạn nên muốn nói thật nhiều vậy mà .
Hôm nay hai bạn làm bài thơ về độc ẩm thật hay, đọc bài thơ ta có thể hình dung ngay được khung cảnh đang hiện hữu cùng nội tâm cũa nhân vật đó . Ta như thấy mình hoá thân vào nhân vật đó . Đàn ông chúng ta, ai cũng đã hơn một lần độc ẩm trong tâm thức như vậy, dầu đôi khi chỉ là hình bóng thoáng qua. Cũng như phụ nữ, ai cũng hơn một lần tựa bên song cửa nhìn về xa xa mà lòng nghe mơ màng những phút giây hoan lạc sẽ đến với mình .
Tôi còn nhớ có nhà phê bình văn học nói là ” một nhà văn giỏi là nhà văn có thể tả một con ngựa trong một đàn ngựa hàng trăm con, mà sau khi đọc thì ai cũng có thể nhận ra đó là con ngựa nào ” Chỉ vài câu ngắn ngủi mà bạn đã cho mọi người ngẩm được cái chân cũa sự việc thì bạn cũng gần đạt đến cái thần cũa văn chương đó rồi
Đàn ông với nhau, có lẽ phải ngồi cùng nhau thì mới thú vị, chứ email tỏ bày như thế này tôi không quen được . Hôm nay bày tỏ trên web mà tôi cũng có cãm giác ngường ngượng sao đó . Mặc dù tôi là người khá kiệm lời khen nhưng tôi muốn nói rằng tôi rất mến hai bạn và thật sự tôn trọng thái độ xử sự cũa hai bạn đối với mọi người . Hai bạn xứng đáng đạt được sự yêu mến và tôn trọng cũa anh em cựu HS Cao Thắng .
Nguyễn Việt Trúc