Sàigon ơi!
Em cho anh mười bảy năm hạnh phúc
Mười bảy năm đẹp nhất của đời người.
Rồi tàn nhẫn em gieo mình tự sát.
Em bỏ anh lạc lõng, cô đơn,
Giữa cõi trần gian dối, nhớp nhơ!
Em cho anh mười bảy năm hạnh phúc
Mười bảy năm đẹp nhất của đời người.
Rồi tàn nhẫn em gieo mình tự sát.
Em bỏ anh lạc lõng, cô đơn,
Giữa cõi trần gian dối, nhớp nhơ!
Anh bỏ em sau đám tang vội vã!
Lên rừng sâu phát lạc cỏ cây.
Và từng đêm côn trùng rả rích
Hay tiếng em tha thiết gọi anh về...
Lên rừng sâu phát lạc cỏ cây.
Và từng đêm côn trùng rả rích
Hay tiếng em tha thiết gọi anh về...
Đặng-Võ Tòng (Belgium , 06/2010)
No comments:
Post a Comment